Lúc Tạ Đình nhận được điện thoại của Tô Dịch, cô đang ngồi cùng với Cố Minh và mấy người đồng nghiệp của anh ta. Vì đảm bảo sự an toàn của cô nên mấy ngày nay vị cảnh sát Cố này đều không cho cô rời khỏi tầm mắt của họ nửa bước, đơn giản chỉ vì một lý do “ sợ người của lão Kim phát hiện ra cô”. Cho nên mặc dù đã đến Miên Châu bốn ngày, ngoài phòng của mình và sảnh dưới hiên, cô chẳng được di chuyển đi đâu hết, cũng chẳng thể tùy tiện liên lạc được với ai.Điện thoại đã tắt, Tạ Đình cúi đầu ngẩn người xem kỹ chuỗi số vừa liên lạc tới, cứ nhìn đi nhìn lại như đang kiểm chứng đó không phải là giả. Cho đến khi Cố Minh ngồi đối diện gỗ mạnh một cái lên bàn rồi hỏi cô, cô mới bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ chạy dài trong đầu.- Cô tạ, cô có nghe thấy tôi nói không thế.Tạ Đình không kịp nói tiếng nào, cô đẩy ghế ngồi bật dậy, chẳng kịp mặc áo dài vào cứ thế chạy phi ra ngoài. Thời tiết bên ngoài vẫn còn đang mưa lấm tấm, cơn gió lạnh lùa vào khiến cô cứ thế rùng mình nên vì lạnh, tay chân luống cuống mang theo một chút run rẩy. Cô thở hổn hển, trái tim đập trong lồng ngực chỉ thiếu một chút nữa là có thể lao hẳn ra bên ngoài.Tay cô siết chặt lấy điện thoại, đôi mắt xinh đẹp được kẻ tỉ mỉ đảo quanh khắp bốn phương tám hướng nơi mình đang đứng. Hôm qua Tô Dịch nói sẽ lên thăm cô, hôm nay anh thật sự giữ lời hứa nhưng không có lại nhà nghỉ tìm cô vì sợ cảnh sát làm phiền thời gian ngắn ngủi của họ, nên anh đã hẹn cô đến trạm xá của trấn huyện. Nhưng bốn ngày này cô chưa từng ra ngoài, bây giờ trấn huyện ở đâu, thật sự cũng không thể phân biệt được đường lối.Thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi, Tạ Đình vỗ trán, cô kéo một người đi bán dong hỏi đường. Thế nhưng không may người nọ lại là người dân tộc, mặc cho cô nói đến luống cuống họ cũng không hiểu, vì thế cứ vậy mà kéo dài. Cuối cùng sau khi hỏi được, thời gian của cô đã bị ngốn đi hơn mười năm phút.Tạ Đình gật đầu cảm ơn, cô rút từ trong túi ra một đồng tiền trị giá 100 đưa cho người bán dong, sau đấy bước chân vội vã sải nhanh đi về phía trước. Trạm y tế cách nơi cô ở không quá xa, chỉ là nó nằm ở con đường khác nên hơi khó tìm, lại thêm hôm nay là phiên chợ đông đúc, người người qua lại nên cô có một chút khó khăn khi tìm kiếm bóng dáng của anh.Đi qua lúc cua của con hẻm nhỏ, cánh tay Tạ Đình bỗng dưng bị một lực kéo mạnh lại.

Đang xem: Sinh mệnh đời này nợ nhau

Xem thêm:

Xem thêm: Những Chiếc Quần Phản Chủ Hot Girl Trâm Anh Lộ Vùng Siêu Nhạy Cảm

Cô hơi hoảng sợ, còn đang định xoay người đá cho kẻ thô lỗ kéo mình một trận thì đã bị cảm giác quen thuộc của vòng tay ôm lấy eo mình ngăn lại.Tô Dịch đẩy cô dựa người vào tường, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay anh ép lấy cằm cô, cúi đầu nhìn xuống. Ánh mắt hổ phách mang theo bao nhiêu nhớ nhung mãnh liệt, mang theo bao nhiêu sóng ngầm dữ dội chẳng thể nào nói lên được hết tâm tư của mình, anh chẳng thể đợi được lâu hơn nữa, cứ thế mặc kệ ngoài kia bao nhiêu người như nào, cúi đầu hôn cô.Những lời chưa kịp nói, những lời muốn nói, những nhớ nhung đến kiệt quệ, thời khắc này tất cả đều đã hòa tan trong nước mưa cùng với nụ hôn cuồng nhiệt giữa hai người. Hơn một tháng xa nhau, có bao nhiêu ủy khuất, hết thảy bây giờ đều dùng hành động để giải thích cho người kia biết, bọn họ đã điên cuồng yêu và khao khát như thế nào.Nhiệt độ vì ảnh hưởng mưa lớn mà giảm xuống thấp, khắp nơi mọi người đều khoác lên người một chiếc áo khoác mỏng, nhưng hai người ở trong hẻm đang điên cuồng hôn nhau này đều cảm thất khô nóng. Mồ hôi trên trán cả hai lấm tấm túa ra, nhơ nhớp ở vùng sau lưng và trước ngực, hơi thở dồn dập mang theo nhiệt độ muốn nướng phỏng người.Họ hôn nhau, liếm cánh môi của nhau, vuốt ve thân thể nhau, quấn quít da thịt đầy bí bích vẫn không thể được coi là đủ. Họ đứng ở trong hẻm đầy gạch xỉ dưới chân, bên cạnh là những đống vữa được đổ cao thành đống hôn nhau đến quên hết mọi thứ trên đời, hôn đến trời đất có sập cũng chẳng buồng ngẩng đầu lên nhìn.Tạ Đình run rẩy đôi mi cong vút, cô chiếm thể chủ động, xoay người thế chỗ của mình cho Tô Dịch, môi lưỡi vẫn quấn quýt dây dưa với anh. Cô ôm lấy khuôn mặt của anh, luồn tay vào trong áo của anh, sờ lên từng lớp da thịt nóng hầm hập của anh, lướt lên lướt xuống đầy càn rỡ. Cô ngậm môi anh, cổ họng tràn ra âm thanh ngắn ngủi mang theo sự thông khổ, như vô tình lại như cố ý muốn anh nghe thấy, thân thể đã căng cứng lại được thêm một trận kích thích vô cùng khó chịu.Tô Dịch bị áp đảo cũng chẳng từ chối sự khiêu khích của Tạ Đình, anh thở dốc một hơi, tay bóp lấy chiếc eo nhỏ nhắn của co vuốt ve. Làn da cô ẩm ướt nóng lên, từng lớp da mềm mại như tơ lụa, tiếp xúc với vết chai sần trên tay anh là một sự khác biệt rất lớn, không mang đến đớn, ngược lại còn có cảm giác ngứa ngáy thích thú muốn được nhiều hơn.Sự thở dốc dồn dập như đôi rắn quấn quýt lấy nhau không thể khiến cho hai người chịu được, cuối cùng Tạ Đình cũng là người đầu hàng trước. Cô khẽ đẩy Tô Dịch hơi nhích về phía sau, môi hồng rời khỏi môi anh, hô hấp không đồng đều, miệng khẽ thì thầm:” Tìm một nơi đã…”Hơi thở Tô Dịch trở nên nặng nề, anh đưa tay cầm chặt lấy tay của Tạ Đình, giọng khàn khàn trầm đục:” Anh biết. Đi thôi, hôm nay sẽ ở cùng em cả ngày….”Tạ Đình ngoan ngoãn nghe lời, cô đi theo Tô Dịch về phía chiếc xe của anh đỗ nơi góc đường, làn da trắng nõn vì kích tình mà hiện lên những mảng hồng đầy quyến rũ.Lúc hai người ngồi vào trong xe, cô nheo mắt nhìn xung quanh một lượt, bàn tay nắm lấy tay Tô Dịch vẫn không hề có ý định rời đi:” Đây là xe của lão Kim…”Tô Dịch không đáp, anh đóng của xe, kéo hết kính ở hai bên lên. Kính xe là thuộc loại kính một chiều, người ngoài không thể nhìn được vào bên trong, cho nên lúc này hai người có muốn là gì cũng tùy ý mà không cần sợ sệt.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *